Con Tuyết mĩm eười dưa mắt lẵng lơ. ả chìa bàn tay có năm ngón đỏ chót chuyên thoa bóp trị liệu những cao thủ thượng thừa. Giọng ả chắc nịch:
– Vậy toa chi dẹp mở hàng bao nhiêu?
– Mỗi ky binh là hai xín. Xong phi vụ thì lãnh đủ.
– Nhưng lấy gì bảo đảm khi bọn moa xong việc sẽ nhận đủ tiền.
– Này, nói vậy chẳng phải dân giang hồ đó nghen. Đây, mỗi vị một phong bì. Chúc thượng lộ bình an.
Đợi chiếc Toyota màu xanh thẩm của tên kép Hùng Mạnh vừa tách khỏi lề đường, Thu Đạm mau lẹ dẩy núm cần mở máy Solex vọt lên, lạng quạng ngay
trước dầu xe. Hùng Mạnh hốt hoảng thắng xe lại, hắn mở cửa nhảy xuống, lăng xăng dựng xe lên, giúp cô gái đang ngồi bết dưới đường ôm chân suýt xoa rên rỉ:
– Chúa ơi, ui da. . . đau quá!
Hùng Mạnh càng quýnh quáng, thọc đại hai tay vào nách cô gái định xốc đứng dậy. Nhưng cô gái đỏ ửng đôi má, dẩy nẩy, hất tay chàng kép hát ra, vẻ mắc cỡ thẹn thùng:
– Ông. . . ông làm gì vậy?
– Dạ tôi làm nghệ sĩ. . . Tôi là kép Hùng Mạnh.
– Hỏng phải. . . Tôi hỏi ông làm gì kỳ cục vậy. Khi không ôm người ta hà.
Kép Hùng Mạnh ngớ mặt ra, cười hì hì khi đã hiểu thái độ hấp tấp của mình gây hiểu lầm. Chàng ta lấp bấp bào chữa:
– Chết. Cô hiểu lầm rồi. Tôi tưởng cô. . .
– Tưởng gì nữa. Hỏng đỡ người ta dậy hả. Gãy chân người ta rồi nè. Ui da đau quá hà.