Hùng Mạnh thộn mặt ra. Chàng kép thừa biết là giới nữ nếu cần họ đều có bùa hộ mệnh phòng ngừa. Có điều cô gái này sao bản lãnh và tỏ ra chuyên nghiệp vậy Dù Cẩm Giang chẳng giống một chút gì “chị em ta đứng dường” cả. Chàng ta nghi ngờ dò xét:
– Em nói eứ như dân nhà nghề ấy.
Suýt nữa chàng kép vọt miệng dùng tiếng “đĩ” . May mà chàng ta kịp ngừng đúng lúc. Nhưng Cẩm Giang chỉ cười dòn, vẻ khiêu khích chọc quê Hùng Mạnh:
– Nếu như đúng thì sao?
– Anh không tin.
Cô gái biết không nên vượt quá lằn mức nghề nghiệp chuyên môn, nên vờ ôm cổ Hùng Mạnh hôn trơ trấc lên mặt chàng ra vẻ xúc động pha chút buồn phiền:
– Nếu anh dánh giá em thấp kém như vậy chắc chúng mình nên chia tay ngay. Em là sinh viên y khoa không biết mấy vụ đó sao dược. Hơn nữa em chưa muốn có con.
– Còn Tú Oanh sao lại.
– À, vì nó yêu anh thật sự. Hạnh phúc của nó là muốn có dòng máu của anh, hiểu không nào. Thôi mình bỏ chuyện đó đi.
Dứt lời, bất ngờ cô ta chuồi người nằm dài ra, ghé luôn miệng vào chỗ bụng dưới của Hùng Mạnh. Nhưng chàng kép chẳng còn lòng dạ nào ham muốn. Bốn đêm liên tục rồi, chàng ta cảm thấy quá đủ và đã đến lúc chấm dứt cuộc tình bốc lửa đắm duối này. Chàng ta vừa khép chặt hai đùi lại, vừa xốc nách lôi tuột Cẩm Giang lên. Hai bầu vú cô gái trượt dài trên da thịt chàng kép mà chàng nào còn cảm giác đê mê được nữa. IIùng Mạnh thì thào:
– Ngủ di em. Ngủ đi, mai anh còn phải dến rạp để tập tuồng sớm nữa.
– Không. . . Anh không còn yêu em nữa phải không?
– Anh đâu có vậy.
Đặt ngón tay lên môi Hùng Mạnh, cô gái nghiêm mặt bắt buộc:
– Em không tin. Em muốn anh chơi em cái nữa để chứng minh là anh yêu em, anh không dối gạt em.
– Cái con bé này.
Tú Oanh đưa ngón tay lên chi vào con cặc của kép Hùng Mạnh đang xìu xìu. Nàng nói:
– Bộ anh không nghe người ta nói gì hả?
– Nói gì.
– Người ta nói là “Không giàu thì phải đẹp trai. Không thông kinh sử phải dài, phải dai”