Bất ngờ sáng nay, Hùng Mạnh vừa lái xe đến rạp định lấy mấy vé tặng người quen thì lại được thư hẹn của Tú Oanh tại nhà hàng Thlên Nam. Còn nỗi hoang hỷ nào bằng. Chàng kép lái xe di tìm bé yêu lập tức. Nhưng lúc bước qua cửa kiếng, Tú Oanh dâu chẳng thấy, mà thay vào đó là một người kiều nữ ngồi ở cái bàn bên cửa sổ đỏng đa dỏng dảnh bước lại, chìa tay ra điệu như đầm con, cười nụ, mở lời:
– Em là bạn của Tú Oanh, hân hạnh thay mặt nó hẹn anh ở đây.
– Sao. . . cô là bạn của Tú Oanh hả. Còn con bé đâu rồi?
Nó đã qua Paris một tuần rồi.
Qua Paris.
– Anh lại bàn ngồi với em chút di. Em sẽ kể nội vụ cho anh nghe:
Hùng Mạnh bước theo cô gái có cái cặp mông tròn lắc lư như tàu trên sóng biển. Chàng kép cứ dán chặt vào đôi mắt nhìn, liếm môi khát khao. Đầu óc chàng ta nghĩ về Tú Oanh thì ít, mà hầu như bị bộ mông bó kín qua làn vải mini juýp và cặp đùi thon dài của cô gái làm cho Hùng Mạnh nghĩ ngợi quay cuồng nhiều hơn cả.
Tuy thế, chàng kép cũng hch sự kéo ghế mời cô gái ngồi đối diện, nàng có cặp môi dầy muốn cắn và đặc biệt là ánh mắt to trông như hai đèn xe hơi, đen láy ẩn sau bờ mi cong dài thật trữ tình,
Nàng biết Hùng Mạnh là con người hiếu sắc, đầy dâm tính thì thế nào cá cũng cắn câu nên cười duyên ởm ờ mở lối:
– Em là Cẩm Giang, bạn của Tú Oanh hồi học chung ở Đà Lạt. Chúng em như hai chị em ruột nên trước khi qua Paris nó nhờ em gặp anh để báo tin.
– Tú Oanh qua Paris làm gì vậy.
– Nó đâu có muốn đi, nhưng vì anh nên nó phải nghe lời cha mẹ. Hôm dưa nó ra phi trường, Tú Oanh khóc như mưa, tội nó ghê.
Mà sao Tú Oanh lại bị ép qua Paris.
– Nó không chịu phá thai vì nó muốn giữ kỷ niệm mối tình đầu với anh. Bởi vậy ông bà bác sĩ buộc nó qua bển để chờ ngày sanh đẻ. Đáng lẽ ra là anh sẽ bị kiện thưa rắc rối lắm. Nhưng Tú Oanh dọa tự tử, nên sau cùng ông bà bác sĩ mới làm im luôn.
– Có vụ đó nữa à.
– Tin hay không tùy anh.