Anh Tư làm bộ thiu thiu, ngáy giả bộ nho nhỏ, con Trinh nhè nhẹ đứng lên lẻn ra ngoài. Nó lục đục gì đó một lát rồi cũng tắt đèn. Tiếng dép nó đi về hướng phòng của nó…
Anh Tư suy nghỉ miên mang một lúc ý nầy lộn xộn với ý khác ….
Anh chợt giật mình tỉnh giất , thì ra anh đã thiếp vào giấc ngủ lúc nào không hay. Anh nhin đồng hồ mới 10:30 anh mừng thầm trong bụng khi mọi tiếng động không còn nữa. Cũng may anh thức đúng lúc. Anh bứơc xuống giường đi chân không nhè nhẹ về hướng phòng bé Trinh.
Cửa phòng đóng kín, anh áp tai vào cưả chẳn nghe thấy gì. Anh vặn tay nắm đẩy cửa lẻn vào rồi khép lại ngay. Đứng một lạt cho quen với ánh sáng trăng len qua rèm cửa sổ, anh thấy Trinh đang nằm ngữa hai tay để lên ngực. Cái mền mỏng che một phần thân thể trong bộ áo lụa trắng hồng pha với anh trăng vằng vặt như một tiên nga.
Anh Tư nhón gót lại sát bên giường con gái. Trinh thở điều đặng trong giấc ngủ yên bình. Anh Tư nắm chéo mền dở lên và nhè nhẹ kéo qua một bên hiện nguyên than thể Trinh dưới anh trăng mờ mờ. Anh ngồi xuống bên nhẹ nhàng không một tiếng động. mép giường lún xuống do sức nặng của anh làm đùi Trinh dạng ra. Anh Tư khô cổ phaỉ nuốt nước miếng liền liền, phần Trinh vẩn thở điều trong giấc điệp.