Liên dướn người, một tiếng rên dài thoát ra khỏi miệng của Liên. Một cách vô ý thức, Liên cho hai tay lên xoa lấy bầu ngực nở nang, căng tràn sức sống của mình. Mắt vẫn nhắm nghiền, Liên cảm thấy người như bốc cháy. Hai chân nàng chòi đạp, chiếc ra giừờng tuột xuống tới đùi, Liên cho một tay xuống chà sát cái mu đang căng phồng, ướt nhèm vì nàng đã xuất khí trong giấc mơ, từng tiếng rên thoát ra từ miệng của nàng
—o0o—
Quốc chợt lắng tai, có tiếng rên rỉ đâu đây. “Không lẻ con Liêm nằm ác mộng?” Với lấy chiếc áo ngủ dài khoát lên thân thể trần truồng của mình, Quốc nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài, tới trước cửa phòng của Liên Quốc dừng lại, lắng tai nghe ngóng. Phải, những tiếng rên thoang thoảng, lúc nặng khi nhẹ, phát ra từ đây, “không lẻ con Liên dẫn ai về? Nhà chỉ có hai người thôi mà.” Không thấy ánh đèn trong phòng, không biết chuyện gì xảy ra, Quốc chạm tay vào quả đấm cửa, cánh cửa không gài nên hé mở.
Hơi thở Quốc ngừng lại, dưới ánh trăng trắng nhạt chiếu qua cửa sổ, “Ồ! không phải là Loan nằm kia sao?” Mắt nàng nhắm chặc, tóc xỏa dài bên gối, phần trên thân thể lỏa lồ Quốc nhắm mắt lắc đầu thật mạnh để làm tan đi hơi men trong tư tưởng, “không phải! Loan đã không còn ở với mình!” Một làn gió thoảng qua làm Quốc nổi da gà, cửa sổ trong phòng Liên không đóng. Quốc bước tới cạnh giường định kéo tấm ra lên cho Liên