Thúy đạt được cực khóai, nàng la, nàng hét vang trời. Bình thấy thế càng nhịp nhanh hơn. Rồi dòng tinh khí nóng rực phóng vào tử cung của Thúy ào ạt. Bình đổ phịch xuồng người Thúy mệt mỏi sung sướng tân hưởng cái cảm giác lên thiên đàng. Thúy ôm chòang lấy Bình, mắt nàng lim dim, hồn nàng phơi phới phiêu du trên tận mây. Nước nhờn và tinh dịch quyện với màu hồng của sự trinh trắng chảy tràn xuống giường. Hai thân xác mệt mỏi thiếp đi trong giấc ngủ vùi.
Vĩnh biệt thời con gái! Vĩnh biệt kiếp nghèo!
(Hay Hay Nhất Sưu Tầm)