Cô gái bĩu môi ra vì câu nói của hắn” Già rồi, anh làm bộ là mình già lắm vậy sao. Nói thế chẳng hóa ra em cũng già rồi sao. Vì em chi kém anh có vài tuổi thôi à”
– Không em vẫn trẻ lắm. Vì xinh đẹp dễ thương như em thì làm sao mà già được chứ. Em nói cho anh biết em tên gì đi. Và sao em biết anh thế hả.
– Vì câu khen của anh em nói cho mà nghe. Em là Anh- Phương Anh. Em cùng làng với anh đó. Bây giờ đã nhớ ra chưa hả.
Cùng làng ư. Điều đố làm hắn thấy khá là lạ. Làng hắn có cô bé xinh xắn thế này sao. Hắn thử nghĩ xem xem có đúng không.
Lần này dữ kiện em cung cấp cho hắn rất là chính xác. Thế nên hắn đã có thể biết được đã gặp em ở đâu. Hắn reo lên như trẻ con thấy mẹ đi chợ về.
– Anh nhớ ra rồi. Có phải em là người họ Lưu không.
– Đúng rồi. Anh bắt đầu nhớ ra rồi đấy. Thế anh có nhớ là đã gặp em ở đâu không hả.
– Anh bây giờ thì nhớ chứ. Lần ấy làng mình có hội nên cả anh và em đều phải ra đình. Hôm ấy anh gặp em mà. Em còn đánh rơi mấy thứ. Và anh cúi xuống nhặt hộ nữa chứ.
Anh hài lòng ra mặt vì hắn đã nói đúng được từng tình tiết của cuộc gặp gỡ của cả hai. Nàng mỉm cười thật tươi làm hiện ra hai cái núm đống tiền trên khuôn mặt bầu bĩnh của em. Làm cho khuôn mặt đã dễ thương càng rạng rỡ và dễ nhìn hơn biết bao nhiêu.
– Phương Anh này. Em đang học đâu thế hả?
– À em đang học ở trường khối kinh tế. Anh ra trường rồi đúng không?
– Ừ sao mà em biết rành về anh quá vậy.
– Có gì đâu chẳng qua là anh rất nổi tiếng ở nhà đó. Nên ai cũng đem anh ra làm gương mẫu cả. Nên em chẳng khó gì để mà có tin tức đầy đủ về anh.
– Em cứ nói quá chứ anh thì có gì mà nổi tiếng hả. Nhà anh chẳng giàu có gì so với các gia đình khác trong làng. Thế nhà Phương Anh ở đoạn nào vậy. Để có gì anh đến em chơi.
– Nhà em ở cạnh nhà này này….. Nhà bác anh đấy.
Cả đoạn đường còn lại thật là vui vẻ biết bao nhiêu. Vì hắn được nói chuyện với một cô bé thật là đáng yêu biết bao nhiêu. Mà nói chuyện cũng rất là hợp nữa. Lần đầu tiên hắn nói chuyện với cô gái nào như vậy cả.