Thư nhớ lại, cái ngày đi chơi đầu tiên ấy … hai người đi uống nước ở một cái quán cạnh bờ sông ở Thanh Đa … Trời tối, chổ ngồi thì vắng vẻ … riêng tư … gió bờ sông thổi nhè nhẹ mát lạnh mà sao lòng Cô nóng rực lửa, hồi hộp … tim cô đập thình thịch khi ngồi xuống ghế … rồi lại đập thình thịch khi người bồi bàn đem nước ra rồi đi vào … Cô hồi hộp vì lúc đó chỉ còn … hai đứa ! … Hai tay Cô nắm chặt, mắt nhìn xuống đất …
– Uống nước đi em …
– Dạ …
Rồi im lặng lại bao trùm … cái không gian tối tăm … Thư không biết phải nói cái gì … Cô tự hỏi … “ Sao kì vậy nhỉ, bình thường mình thích líu lo lắm kia mà … “ … Cô thầm trách “ anh chàng kia “ sao không nói gì cả … Cô hồi hộp … hồi hộp …
– Lạnh không em ? …
– Em hơi lạnh …
Rồi lại im lặng … im lặng … 5 phút … 10 phút … sao thời gian trôi chậm chạp quá, nặng nề quá … Bổng Thư thấy “ anh chàng kia “ rón rén … choàng tay qua vai cô … Thư nghiêng người tựa vào vai “ anh chàng “ … Cô vừa bẻn lẻn … vừa hồi hộp … tim cô đập thình thịch … thình thịch … Cô chỉ còn cảm giác nóng rực, cái nóng như thiêu như cháy … Thư thầm cảm ơn cái không gian tối tăm mờ mịt … cám ơn các cơn gió thoảng nhè nhẹ phơn phớt trên da thịt nóng rực của mình … Rồi “ anh chàng kia “ ôm Thư bằng cả hai cánh tay của mình … Thư rút đầu vào cổ anh ấy … cô ấm áp lắm …