Nơi đó, tôi thấy được hai mép ngoài chu ú vun cao của nàng chạy dài song song dưới đáy hình tam giác mịn lông của nàng để tạo thành một đường kẻ rãnh thật hấp dẫn và quyến rũ. Từ phía bên trong đường rãnh này lu lú ra một hạch thịt nho nhỏ. Trời ơi, tôi nói có trời làm chứng lúc đó tôi thật lòng muốn banh hai đùi nàng ra để cho chiếc lưỡi của mình được liếm dài vô lồn của nàng hết sức.
Giữa lúc tôi còn đang ngần ngừ chưa quyết định được phải làm sao. Chẳng lẽ đã thấy…tới đây rồi mà tôi đành rời nhà nàng để ra không, và đi bỏ thư tiếp thì thật tôi là một thằng ngu nhất trên đời khi mỡ đã dâng đến miệng mèo rồi mà vẫn còn chưa biết ăn. Còn bây giờ làm gan “táp” đại vào làn rãnh đang hẻ ra giữa hai đùi nàng thì thú thật tôi…chưa dám.
Cũng may, giữa lúc tôi đang phân vân vẫn chưa biết tính đường nào ở thế tiến thoái lưỡng nan này thì Hoa đã giải cứu tôi ra khỏi tình trạng lưỡng lự này. Khi tôi đang quỳ thấp xuống dưới chân nàng đê nhặt chiếc khăn cho nàng và mắt tôi không rời khoảng da thịt hình tam giác nơi bụng dưới của nàng thì tôi cảm giác được mấy ngón tay của Hoa đang xoa nhè nhẹ trên mái tóc sau gáy tôi. Hoa hơi dang đùi ra đôi chút cho phía lằn rãnh bên dưới của nàng thêm phởi bày rõ nét trước mắt tôi. Tôi nghe giọng nàng thều thào ỏn ẻn: “Anh Dũng, Nếu mà tôi thấy cái gì tôi thích thì tôi sẽ hôn vào đó. Còn anh thì sao?”
Tôi đâu cần trả lời trả vối gì với nàng thêm nữa, lời nói của nàng đã quá rõ ràng như một mệnh lệnh cho phép tôi được đưa chiếc lưởi của mình ra.