Tây Môn Lộc , dùng tàn sức, cô níu lại, không chịu lết đi một bước nào nữa. Nhưng khi hắn ngừng lại, người đàn bà kia tay cằm sẵn một roi mây, đánh tét vào mông đít hắn, rồi hét:
– Đi!
Cây roi mây ấy khác với những cây roi mây thông thường, đó là một cây roi đầy gai gốc, tưởng như được chuốt ra từ thân của một cây hồng gai đầy nhọn sắc. Hơn thế nữa, sau cái quất xuống, khi gai nhọn còn găm vào da thịt của Tây Môn Lộc, mụ ấy còn kéo xuống, khiến gái nhọn rạch một lằn dài từ mông xuống,rồi móc đi một phần thịt trên cái mông trắn hồng nhão nhệ mỡ của Tây Môn Lộc, khiến máu chảy đầm đè, vết sâu có thể nhìn thấy xương trắng phếu phào nằm bên trong. Tây Môn Lọc đau đớn quá phải hét to như heo bị chọc tiết. Thậm chí nếu gặp người khéo tưởng tượng, họ có thể ví tiếng hét ấy như tiếng chó hú. Đau đớn, tủi nhục, Tây Môn Lộc, bịn môi, toan cắn lưỡi tự tử, nhưng người đàn bà phía trước, như đã biết ý định của hắn, đã điểm đi huyệt Khẩu Môn khiến lưỡi hắn bị tê cứng lại, khiến hắn không cắn được lưỡi nữa. Mu ta mở giọng cười nham hiểm rồi nói:
– Đi, nếu không bị đánh đòn đó chó con!
Rồi mụ ta lôi hắn đi sền sệt, như chẳng để ý xem cảm giác của hắn ra sao. Người đàn bà sau lưng hễ thấy hắn ù lì một chỗ là không tiếc tay quất xuống những roi găm điếng người. Cực chẳng đã, Tây Môn Lộc đành phải bò đi không hơn gì một con chó. Chẳng mấy chốc, họ đã đi được vài dặm đường, nhưng đối với Tây Môn Lộc, chặng đường này dài bằng mấy chục dặm. Rồi cuối cùng, họ dừng lại ở một khu đất trống. Mặt mày phờ phạt, Tây Môn Lộc chợt nghe gịọng hai mụ ấy vang lên anh ảnh:
– Bẩm cung chủ, tiểu súc sanh đã dẫn đến!