Chị chủ tiệm tên Ngọc, còn anh chồng tên Tuấn, Anh làm trong xưởng sản xuất máy giặt và máy xấy, để lấy bảo hiểm sức khỏe cho gia đình, chứ anh không thích làm nghề móng tay như chị Ngọc. Hai anh chị noí chuyện vui vẽ với mọi người. Anh lúc trước ở trong quân đội nên người cao lớn đẹp trai, có hàng râu mép trông thật đàn ông, hàng râu nầy mà cạ cạ vào chổ kín của mấy bà mấy cô, bảo đảm không chết cũng bị thương. Còn chị Ngọc cũng thế người dong dỏng cao, điện nước gas qúa đầy đủ, thật là xứng đôi vừa lứa. Chị Ngọc hơn tôi năm, sáu tuổi gì đó, nên tôi xưng Em với Anh chị và anh chị gọi tôi là Quang thật thân mật và coi tôi như đứa em trong gia đình.
Tiệm Nails của chị Ngọc từ ngày có tôi vào làm, hình như đông khách hơn (chị Ngọc thường nói với tôi như vậy). Tôi tiếp anh chị sửa sang lại tiệm, quét dọn sạch sẽ mổi cuối ngày, nhắc chị mua những vật dụng cần thiết cho tiệm…vv… Nhờ tôi siêng năng vã lại độc thân cũng không có chuyện gì làm. Thỉnh thoảng cũng đến nhà Anh chị chơi hoặc tiếp anh Tuấn sửa sang nhà cửa mỗi lúc anh nhờ tôi vào những dịp cuối tuần. Chị thường nói :
– Anh tuấn, hổng để ý gì tới tiệm hết, hể rảnh cuối tuần là cứ lo đi nhậu với bạn bè. Cũng may là có Quang lo cho chị cũng đở, không thôi mướn người sửa chửa, có khi không vừa ý….ừ mà bên nầy, cuối tuần không họp bạn bè nhậu cho đở buồn thì chả biết làm gì….thỉnh thoảng chị cũng theo ảnh nhậu….cũng vui.