Sau mấy đêm thức trắng, ông Bá mới tìm ra một giải pháp thần kỳ. Lòng ông thấy nhẹ nhỏm hẳn.
Mới sáng sớm, chuông điện thoại đã reo vang. Ông Nghị ngạc nhiên vô cùng. Từ lâu nay, bà Nghị ít khi gọi cho ông giờ này. Tò mò, ông Nghị nhấc ống nghe. Từ đầu dây bên kia, giọng ông bạn lối xóm vang lên:
– Anh Nghị phải hôn? Tui Bá đây. Anh khỏe hôn?
Nghe tiếng ông Bá, ông Nghị dè dặt:
– Cám ơn anh. Tui cũng bình thường. Có gì mà anh gọi cho tôi sớm vậy anh?
– Lâu lâu, nhớ anh thì gọi… thăm vậy mà.
Trong lòng ông Nghị từ lâu nay vẫn bực ông Bá. Chính ông Bá đã xúi dục, gây cho vợ chồng con cái ông phải xa cách. Hôm nay tự nhiên ông Bá lại gọi điện thăm ông làm ông thoáng một chút xúc động. Trong đầu ông nghĩ : “Chẳng qua vì ông Bá quá tốt bụng, lo lắng cho bạn bè. Vô tình ông gây khó khăn cho ông thôi”.
Nghĩ như vậy, ông Nghị cảm thấy tiêu tan mọi thành kiến về người bạn lối xóm. Ông vui vẻ hỏi lại:
– Bà nhà ông lúc này ra sao? Cũng khỏe hả?
– Vâng. Cám ơn ông. Mà này anh Nghị nè. Tui gọi để tui báo cho anh một tin… mừng.
Ông Nghị nóng ruột hỏi tới:
– Tin gì vậy… ông bạn?
– À. Tui có hỏi trên sở xã hội về trường hợp của anh.
Ông Nghị hốt hoảng:
– Chết. Anh hỏi chi vậy. Họ biết tui ở đây là… kẹt tụi tui lắm.