Tôi ậm ự mấy câu cho qua, nhưng cũng nhón tay bốc một miếng bánh bột lọc đút vào miệng nàng, coi như thưởng cho Uyên vì đã cởi hết ra cho tôi. Tôi quay sang Mộng, nói tới lượt nàng cởi đồ thì đã thấy nàng sẵn sàng, nàng nâng ly bia lên uống cạn, coi như một kiểu lấy tinh thần trước khi bắt đầu múa may. Cũng giống như Uyên, Mộng cũng chỉ còn đồ ở dưới, hai cặp vú nảy tưng tưng trơ trẽn theo mỗi nhịp nhún nhảy của nàng. Phòng ăn của chúng tôi vì là trên thuyền nên dĩ nhiên không thể nào rộng rãi được. Chỗ mà Mộng đang đứng cởi đồ cho tôi coi rất gần với chỗ tôi ngồi đến mức có thể coi thân thể trần truồng của nàng là một món đang được bày trên bàn ăn của tôi cũng được.
Vì nàng mặc hơn Uyên một cái quần si líp mỏng tang bé tí tẹo , hơn nữa Mộng cũng có nhiều trò uốn éo hơn nên thời gian “biễu diễn” của Mộng cũng lâu hơn đôi chút, tuy vậy đến lúc nàng trở về với thời kí lông lá hoang sơ, tôi vẫn thấy cái trò của hai nàng hơi tẻ.
– Anh không thích hai chúng em nhảy vậy hay sao mà chẳng vỗ tay động viên gì hết trơn ?
Múa xong cô nàng về lại chỗ phụng phịu, tôi không trả lời vì quả thực cũng không biết nên khen hay chê bai, cái trò cởi áo lột váy của các nàng có thể là món đặc sản ở Huế, nhưng ở Sài Gòn thì cái trò này đã cũ xì, bạn gái của tôi khi làm trò này có lẽ còn giàu sức thuyết phục hơn. Tôi lại ăn, lại uống, hai tay sờ vào hai cái lồn của hai nàng ngồi hai bên, bàn tay tôi tham lam mò mẫm trong lúc trong đầu tôi đang thầm so sánh chỗ đó của hai nàng. Lông lồn của Mộng rậm hơn nhưng mịn hơn, vì thế sờ cũng sướng tay hơn của Uyên.
– Hai em nhảy truồng ban nãy dở ẹt, nhưng lồn của hai em thì đẹp lắm. – Có lẽ tôi hơi say nên buột miệng chê ỏng eo.
Bất ngờ là hai nàng không bực mình chi hết mà lại càng dựa vào tôi, nũng nịu
– Chúng em thì làm sao sành điệu trò này bằng gái ở Sài Gòn của anh được, nhưng còn “của” chúng em thì chắc chắn là đẹp không kém ghệ Sài Gòn đâu.