Sơn cũng bất ngờ trước lời yêu cầu của mình đưa ra khi nãy, thật ra cậu đã bắt đầu để ý cô bé từ lúc nào cũng chẳng nhớ nữa. Cô bé Vân thật xinh xắn dễ thương, đặc biệt phía ngực của cô có cái gì đó thật hấp dẫn Sơn. Cậu ước gì mình có thể đặt tay lên đó mà sờ nắn cho thỏa thích, cho biết sự đời là thế nào. Mỗi lần tan học buổi tối về ngang qua những chỗ vắng, Sơn cứ thấy toàn là cặp cặp ngồi kế nhau hoặc hôn nhau kế bên chiếc xe máy. Anh thanh niên thì vừa hôn cô gái vừa đưa tay chui vào áo của cô gái mà mò, mà bóp, mà sờ, mà nắn. Còn cô gái thì ôm cứng lấy anh thanh niên, đưa tay xuống hạ bộ anh thanh niên xoa xoa, cả hai xoay người uốn éo làm Sơn cũng cảm thấy rung động nhẹ trong tâm hồn khi nghĩ tới Vân. Vân là người con gái đầu tiên của Sơn, điều đó là chắc chắn rồi. Sơn nghĩ mình sẽ dâng hiến hết cho Vân trọn vẹn tình cảm của mình.
Chuông 12 h sắp điểm, thời gian trôi qua nhanh thật. Minh Sơn và Thanh Vân ngồi bên khung cửa sổ nhìn ánh trăng vàng đang chiếu xuống mảnh vườn con con trong sân, trên trời có rất nhiều vì sao sáng nhưng chúng nằm ở tít xa mà tay con người không với tới được. Vân định đưa tay nắm bắt ngôi sao nào đó nhưng còn chần chừ vì sợ nó vuột mất, bỗng nhiên Sơn nắm tay Vân, cùng ngước nhìn lên bầu trời. Tiếng chuông đồng hồ ngân lên : boong, boong? cùng lúc Sơn đột ngột kéo Vân sát vào người mình, cậu đặt lên môi Vân một nụ hôn đầu đời, thật ấm áp, nồng thắm. Vân bối rối vì nụ hôn, nhưng cũng cảm thấy thích thích vì lưỡi của Sơn đang tìm môi và lưỡi của cô. Tưởng như nụ hôn sẽ kéo dài bất tận? Khi tiếng chuông vừa dứt cũng là lúc cả hai người buông nhau ra, ngây ngất, bồi hồi khó diễn tả.
Một cơn gió nhẹ ở đâu v