Công nhận tôi là thằng khá may mắn trong đời. Năm 27 tuổi, còn độc thân (vì chưa xập bẫy ái tình), bảnh trai, tôi đã có một địa vị khá thơm trong một ngân hàng nổi tiếng tại thành phố với chức vụ Trưởng Phòng tín dụng. Tiền lương của tôi khá cao nếu kể cả tiền thưởng cuối năm tôi lãnh nhiều lắm rồi, đó là chưa kể thêm những dịch vụ « vệ tinh » khác nữa. Chỉ năm vừa qua thôi số tiền tôi kiếm được lên cả hàng trăm triệu đồng. Không đến nỗi tệ phải không các bạn?
Cha mẹ tôi cũng được hưỏng lợi về thành quả của tôi. Tôi mua cho ông bà căn phố gần Cầu Bông để mở tiệm bán tạp hoá. Tôi giúp thêm tiền cho cô em gái tôi mua một căn hộ trong chung cư bên phía Khánh Hội. Tôi biết lo lắng cho gia đình vì tôi quan niệm cha me là một cái gì quí giá. Bạn không biết nó quan trọng như thế nào chỉ cho đến lúc cha mẹ mình vĩnh viễn ra di. Nhất là trong lúc tôi đang « xu hào rủng rỉnh » tôi phải lợi dụng để lo cho các ngưởi thân này chứ !
Trong phòng làm việc chúng tôi gồm có năm thằng đực rựa tuổi tất cả còn trẻ lúc nào cũng mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao (dĩ nhiên vì hằng ngày chúng tôi phải tiếp xúc vói khách hàng mà) chúng tôi tự cho nhau là nhóm « ngũ quỷ » hầu như mỗi ngày tại văn phòng chúng tôi chì bàn bạc quanh các vấn dề kiếm tiền, tiêu tiền, xắm xe và kiếm đào mới v…v…