Cụ ướm nhìn người ngợm bà lão. Ngực cứ như tấm ván mỏng, thẳng băng. Cụ nghĩ: vú với mớm chẳng còn một tẹo mà lại muốn ti toe, song tính cụ nể nang, nhất là khi đàn bà, phụ nữ cần đến, nên cân tất. Cụ bảo: bà ấy chẳng sợ thì mình sợ đếch gì. Thế là cụ chơi luôn. Bà cụ phây phây ra mặt, cặp lấy tay cụ lôi đi như cặp tình nhân ra rít, bá vai bá cổ. Lâu lâu cụ bà lại nghểnh cổ qua hôn cụ đến chụt một cái, âu yếm gớm.
Đi bên cạnh, cụ bà cứ giúi ngực vào, cụ ông thảm não vì chẳng thấy thịt thà gì hết mà lùi xùi chỉ có một vệt lủng lẳng như miếng giẻ vắt vai. Cụ đã định lảng ra, nhưng cụ bà vớ được như tóm được của nên giữ lấy giữ để.
Hai cụ đưa nhau về nhà cụ bà. Con cái đi làm cả, nhà vắng vẻ chẳng khác chùa bà đanh. Cụ bà vừa kéo cụ vào nhà trong là ôm chầm lấy hôn bằng thích. Cụ hôn rất điệu nghệ, mồm mớm nhau tựa chim cu mớm cho nhau. Cụ ông đứng đực ra, mặc cho cụ bà biểu diễn tài nghệ. Cụ bà mút môi, mút lưỡi, thấy cụ trơ ra nên quạc: bộ hết tình tứ rồi hả.
Chả chờ cụ ông nói năng gì, cụ bà chộp luôn vào háng mà phán như quan tòa: để xem tài vật ra sao mà người ngây như phỗng. Ai dè nắm được cây gậy thịt của cụ ông rồi, cụ bà mới ngã ngửa ra rên như sấm: ối, chao ôi, sao mà dài và nhạy thế. Cụ ông đang xìu như cái dẻ rách, cũng quác miệng lại: bà chớ chọc nó mà mang họa. Con gái mà đằng này chọt vào còn kêu cha kêu mẹ, thứ bà được mấy hơi, mà đòi khám với kiểm tra.