Nắc liên chi hồ điệp, làm nát bấy cả vú, trẹo trọ cả lồn, ọp ẹp như cột nhà sắp gãy, rồi chẳng nói chẳng rằng mửa ộc cả ra. Mửa như mưa xối, mửa thấy trăm ngàn vì sao, gối lỏng lưng vẹo, vậy mà vẫn tiếc rẻ giụi thêm giụi nếm, quần mấy bà nhão nhoẹt người đi. Giụi đến khi không còn giụi được nữa mới chịu gục xuống, buồi mềm oặt nép vào giữa lồn bà, khí nhoét nhoe thấy mà gớm. Chẳng còn nhấc nổi người ra nữa, các bà đã phải chịu tảng đá nặng đè lâu oải, giờ lại phải hít ngửi thêm mùi mồ hôi chua lòm, lợm giọng đáo để mà vẫn ráng chịu.
Có tay còn uống rượu vào như uống nước cống, say mửa tùm lum cả miệng lẫn buồi, lồn các bà đã bị lấm lem mà vú vê, người ngợm cũng bị cái chất chè đãi chó dính lớp nhớp kinh khiếp. Thế mới biết sức chịu đựng của các bà có chồng hư tuyệt đỉnh cao tới vậy.
Thằng Cún vẫn hơn các bố một chút. Nó chỉ ộc ra nơi lồn chị thôi và nước miếng thì quẩn quanh nơi mồm nó là hết. Cho nên, giờ chị cũng rêm mình rồi, buồi nó vừa khoắng xong. lồn chị còn lan man chưa tan cơn ngứa. Chị để mặc mớ khí buồi nó trộn lẫn với khí lồn chị mà lơ mơ nhắm mắt lại. Nhà chả có ai, mẹ chị thì khiếm thị, chị có bày vú lồn ra càng mát chớ sao. Giả hoặc có tay củ cặc nào lẻn vào thấy chị tênh hênh ra đó, nhảy lên làm một phát ơ ghen thì chị cũng thí cho nó luôn, mất gì.