Chị như từ từng trời cao rớt uỵch xuống. Chị trố mắt ngạc nhiên, hay là thằng bé gặp phải cái lồn bệnh đầy mủ nào mà quạu quọ sảng. Nhưng chị cũng cố nuốt giận vồn vã: sao thế, bỗng dưng ấm đầu à. Vào đây chị đền cho.
Cún bắt được cái chứ “ đền “ của chị, vớ ngay luôn làm cớ: nhớ là đến đấy nhé. Tôi bảo gì phải làm, không thì nghỉ chơi luôn. Biết rõ thằng nỡm lên cơn động cỡn, nhưng vốn chị tài lực có thừa, chị đếch sợ. Chị bảo: đền thì đền, đã sao.
Nói xong chị dơ cả hai tay về phía Cún ngọt ngào dỗ: nào lại đây, chị thương. Thằng nhóc con chị bú no đã ngủ xạng chân ra, nên trước hai cái vú đung đưa, Cún nhảy phóc vào vừa vần vừa gặm i a như chó. Cún gặm oành oạch, giựt muốn vỡ vú chị ra, tay chồm chồm véo vào đầu quầng ột ột. Chị im cho thằng chó làm gì thì làm.
Cún bú mà nấc dồn lên: sư chị, chị thích buồi cụ lắm hử. Chị chống chế: này, đừng có nói bậy. Cún giận hét lên: chứ không à, địt mẹ chị, lúc cụ tấn buồi vào đít cứ vểnh lên đùng đùng, lồn ngoáy tít lôi lấy lôi để dái cụ. Mẹ, trông mà ghét, buồi thun thút chui vào chui ra, cái lồn thì ngáp ngáp theo khít rịt mà còn làm vờ.
Chị biết là thằng bé cáu lắm, nhưng vẫn cố vuốt ve: cậu đừng nói thế, chị giận. Cậu chẳng tự trách lại đi làm tình làm tội chị, có bao giờ chị bảo cậu lôi cụ sang ăn có không. Bỗng dưng hai cha con qua đè nghiến người ta, chị chưa hỏi tội là may, còn ăn vạ nữa. Sao có thứ người dơ dáng thế không biết.