Cậu hận là cậu đến với chị trước, tận tình săn sóc vỗ về chị, vậy rồi bố lại nẫng cái lồn chị đầu tiên, làm sao cậu chẳng cáu. Tiên sư chị, lồn đã thúi hoắc ra rồi mà còn tiếc cậu, giá cậu bú vú mà chị cũng õng ẹo làm như với bố thì có phải cậu đà đè sơi tái chị luôn không. Đằng này cứ ưỡn bố nó vú lên cho cậu ngậm, cậu nhằn, mà lồn thì để cho rêu phong, mạng nhện đóng đó.
Đúng là cậu ngu. Đàn bà như cái ống phong, gậy đã thọt vào rồi thì ngứa ngáy liên tục. Vậy mà cậu luôn chơi trò “ văn nghệ “, mả mẹ nó nên mới bị phỗng tay trên. Cậu định vứt toẹt chị ra khỏi mắt, đếch cần sang nữa, song nghĩ đi nghĩ lại, không ton ton bò sang thì lấy đếch đâu vú mớm để sờ. Lại nữa, lúc này cái lồn đó chóp chép, mẹ kiếp, cậu chẳng chơi thì để nó thối mốc ra à.
Tâm trạng nửa bực, nửa không khiến cậu dùng dằng không dứt khoát. Trưa qua lâu rồi mà cậu vẫn ngồi nhà. Cũng may hôm nay cụ ông đang đi tìm bà lão nào chẳng rõ, chứ hớ hênh bỏ chị thế này, bố lại sang địt chị thì hỏng bét hỏng be.
Thế là cậu vùng vằng mò sang với bộ mắt chết đâm như sắp cà khịa đánh nhau với ai tút xuyt Cậu hầm hầm đi vào, chi nhỏn nhoẻn: sao đằng lâu sang thế, làm người ta chờ thấy mồ. Miệng chị dẻo quẹo, lời nghe đả đớt, song cậu lại bực thêm: chờ chờ cái con củ cặc. Chị chờ đéo gì tôi, chị chờ buồi ông cụ thì có.