Cún hả hê với thứ đời sống phóng khoáng thuở nào. Có đâu ngày nay phụ nữ bó mình bó mẩy, trông vào như ngỡ như mặc áo giáp lềnh khênh. Có bà nhìn ra chỉ thấy góc này cạnh nọ, vú vê mất đi cái dáng tròn mềm mại cố hữu. Vì chưng lắm cô thuộc vào “ vu khống “ nên phải nịt thứ này thứ nọ, giả như mình cũng có vú to, đít bụ như ai. Song rớ vào mới biết mình mắc cái lầm thê thảm.
Từ ngày Cún lớn, nhờ ơn bố, Cún được sờ vú thật rất nhiều. Lại nữa quen với chị chả sợ gặp nhầm của giả. Chị nuôi con, hai vú cứ thây lây, bóp đã sướng, ngậm vào mút và nắn còn phiêu diêu quá đã.
Cún cứ nghĩ chỉ phái nam mới thèm khát đàn bà, nhưng có gặp tình đời mới biết phụ nữ cũng khao khát kém ai. Các bà cứ vờ như “ tiết hạnh khả phong “, thế nhưng thập thò lúc nào cũng muốn được người ta sờ mó đến.
Chả thế thì các bà thoa môi, vẽ mắt làm gì, lại thêm quần là áo lượt. Ra đường thì nhún nhẩy tung tăng, ai hé mắt nhìn trộm, y như về nhà bâng khuâng, đắm đuối. Các bà chê phái nam chúng ta nhìn vú nhìn lồn lăm lăm như cú vọ, nhưng nếu các bà không bày khoe thì của đâu giới tu mi nhìn ngắm, chứ không ư?
Hai bố con lò dò sang nhà cô gái vào buổi trưa. Cụ ông nôn nao đi trước, Cún lẹt đẹt bước tiếp ngay sau. Cụ ông hăm hở như người ra trận, hai chân thoăn thoắt. Vậy mà đến vách nhà con bé, cụ khựng lại. Cún ta đâm xầm vào bố. Cụ ông chép chép miệng: hay là thôi, để thày về.