Mãi đến khi cụ lấy vợ rồi mà tật bóp vú mẹ vẫn không bỏ. Vợ bận đi làm là cụ lảng vảng vào nài nỉ mẹ cho sờ. Cố bà bực nhưng trước vẻ tỉ tê của cụ, đành tốc yếm lên nói dỗi: này vần vò hay đớp thì làm nhanh, rồi cút bố anh đi, lằng nhằng mãi sốt cả ruột. Mặc, mẹ chửi thì chửi, cụ cứ rúc vào bóp bú oàm oàm. Cố bà buồn như bị ai cù vào nách, cứ ư a: ối, thằng củ cặc, mày bú gì khiếp, làm mẹ nhũn cả người ra.
Thế nên, giờ Cún con của cụ không có vú dể sờ, bảo sao nó chẳng ngây ngô, mít đặc. Ấy may mà nó còn biết chỗ lỗ nào đút buồi vào, chứ lắm cậu mới lớn, lỗ lồn chẳng cắm, cứ mặt chiếu đâm ùng ùng đến toét cả đầu ruồi ra thì bỏ mẹ.
Cụ nào có biết đâu con cụ cũng ngơ như cán cuốc, thế thôi. May nếu không có con đĩ nó bày cho thì cũng đến tóe máu đầu buồi, nào có khác. Được là được là vì cụ sớm hiểu ý thằng lỏi, nên thấy con ngu ngu ngơ ngơ là biết nó thèm lồn. Cụ vội cho nó đi hưởng mùi đời ngay cho khỏi đọa.
Có lần, cụ thấy thoắt cái thằng Cún chạy mất tiêu. Cụ cất công đi tìm, mới biết nó sang hàng xóm cà kê dê ngỗng nói chuyện. Chả là bên đó có con bé chửa hoang, đẻ con ra chẳng biết ai là bố. Làng xóm chửi rầm trời, nhưng bà mẹ mù nên lơi là để còn mong nhờ cậy cô ta.
Chẳng có ai làm bạn nên ả rất mong có người lui tới. Thấy Cún hay hay, con bé cũng ừ ào. Trưa nào, con bé cũng cho con bú, Cún ta quanh quẩn để chỉ lăm lăm nhìn đôi vú no tròn của ả. Có lúc sữa chảy tràn, Cún lại đề nghị xin lau vú hộ. Trò tay con trai chạm vào thì càng kích thích tuyến vú, nên lau hoài mà sữa vẫn tươm ra, Cún phải xin với ả cho ịn ngón tay vào giữ chặt lại.