Cố bà vốn thương con, nên cũng góp gom lời vào: không sao đâu con, bố giúp mẹ cạo gió, chứ có hành hạ gì mẹ đâu mà con khóc. Vừa nói, cố bà vừa xua tay như quạt, giục hối cụ quay ra: ra ngoài chơi đi, một lát xong, mẹ ra ngay.
Đến lúc này cụ mới vỡ lẽ là hai cố toa rập đuổi cụ chạy chơi để hai cố chiều chuộng nhau. Hèn gì, một cũng xua cụ đi nhanh, hai cũng xua cụ đi nhanh, dễ dãi, chứ không eo xèo như lúc khác.
Cụ thấy điên cái đầu. Người lớn có lắm trò thật chẳng ai hiểu nổi. Lúc xin rã lưỡi được đi chơi, nằng nặc chẳng cho; lúc chả xin thì lại thiếu điều ẩn vào lưng đuổi đi cho chóng. Dạo ấy, sao mà cụ ngu táo tợn. Biết địt gái rồi mà vẫn ngây thơ, nhìn thấy bố mẹ gần nhau mà nghĩ là bà bị ông nện.
Chả trách bây giờ thằng cún cũng ngu tàng trời. Nó ngơ ngơ như mặt lồn thiếu cặc, buồi thì thèm mà cố ra vẻ ngác ngơ. Cụ chửi nó nào có khác gì đàn hặc cụ, chả hiểu trong đầu nó tính toán mô tê gì, chứ trông cái ngữ im ỉm bề ngoài của nó, chưa chừng nó tẩm ngẩm tầm ngầm dám đấm chết voi lắm.
Bỗng dưng cụ thấy thương thằng nhóc. Tội nghiệp, mẹ nó mất sớm nên nó thiếu cái vú để sờ, nay nó lớn càng thèm bóp tợn. Đến cụ mà chừng một hai ngày không được bóp vú cũng thấy đầu óc mụ đi. Phương chi là thằng trai mới lớn.