Chẳng lẽ, ngay đêm tân hôn, cố mò vào để hướng dẫn con trai cố thì còn ra thể thống gì, nhưng xem bộ dạng của con, cụ lo sốt vó lên. Từ lúc nhìn thấy cái Nụ, thằng bé bấn xúc xích, tay chân lóng ngóng, vồ vồ vập vập như con chó quấn chân chủ.
Mẹ cái Nụ còn ngờ ngờ ở đó mà thằng bé cứ rị lôi con đĩ vào buồng. Con bé sợ mẹ lại khiếp cả bố chồng, nên hất tay ra, càng hất thì con cố lại giữ trịt lại. Trông hai đứa ngỏn nga ngỏn ngoẻn mà ứa gan. Thà con cố bạo dạn làm càn ào ào thì là một nhẽ, có sao đâu vì là vợ của nó mà. Giữa hai họ mà chúng nó có ôm ấp, sờ soạng nhau thì đã hẳn, ai chẳng thế, đố cu cậu nào dám bảo là thấy vợ chẳng ngứa ngáy tay chân.
Các cụ, các ông, các bà có nhìn thấy cũng hiểu thôi. Thì bọn trẻ nào có khác gì họ. Có khi thấy chúng xoắn xuýt sờ mó nhau, quí khách lại đâm chợt nhớ kỷ niệm ngày cưới của từng người. Chao ôi, chẳng gì sốt ruột bằng chú rể chỉ mong lễ nghĩa chóng xong để lôi thốc vợ vào buồng, lột phăng xống áo mà bóp vú cho đã.
Cố lờ mờ chẳng hiểu con trai cố liệu có đến nơi đến chốn gì chăng, hay là nửa đời nửa đoạn để con bé nó cười cho thối mũi. Trông mặt con cố thì cũng sáng láng đấy chứ, cố lại cất công chỉ dạy nó đủ điều, nó mà ngu ngơ thì đúng là ăn cám xú. O bế vợ mà không xong thì làm đếch gì ra hồn.