Chị còn chửi một thôi một hồi, tưởng chừng có bao nhiêu danh từ quay quắt nhứt đều được chị đem ra xả láng. Chửi mỏi cả miệng mà cũng chưa hết nư, thằng oắt con vẫn gào khản cả giọng. Chị bực liệng nó xuống giường cho tha hồ gào đến mệt nghỉ thì thôi.
Đúng lúc đó thì Cún lò dò vào. Nó phom phom tiến lại chỗ chị, nhỏn nha nhỏn nhoẻn tía lia. Tưởng là chị sẽ ăn tươi nuốt sống, ai dè chị xuội lơ. Chị mét với Cún: nó mắc chứng gì mà khóc gào nãy giờ điên cả ruột. Cún hỏi coi chị đã cho nó ngậm vú chưa thì chị than đã đủ hết cách mà nó cũng còn khóc.
Cún chợt bông đùa một cách xà bát: chắc nó giống tui, phải vừa ngậm vú vừa rờ lồn mới chịu. Chị xí một cái thiếu điều hất văng Cún bật ngửa. Chị nói như kể tội: người ta đang sùng mà còn nói giỡn. Rồi chị nghiêm trang hỏi tội cu cậu đi đâu biệt mấy bữa nay. Cún nói láo mau mắn: thì tại ông bà già bắt dìa quê làm đám giỗ nên hổng kịp báo mà.
Hồi này, thằng Cún coi như ngang hàng với chị nên khơi khơi nói hết còn e dè nữa. Dù gì nó cũng nắc chị mấy lần rồi, đàn bà dù có lớn tuổi bao nhiêu mà để thằng nhỏ đụ thì coi như bậc em nó. Cho nên nó ăn nói băng băng. Chị cũng không cần lưu ý tới chỗ trịch thượng của nó. Đầu óc chị còn điều tra coi nó nói thiệt cỡ nào, chớ sao chị nghi nghi quá. Chị làm như lắng im nghe, để cho Cún thao thao bất tận, đùng cái chị chụp vô như chính mắt chị bắt gặp: thôi, cha nội xạo hoài. Bữa qua tui thấy cha lủi vô con nhỏ ở dưới xóm, tui ngồi chờ lâu miết, cha làm gì ở trỏng mà hổng ra.