Chị nói mạnh dạn, coi như quyết đinh “ đi là đi chiến đấu “ tới cùng, ai dè chỉ có nhiêu là khựng. Chị mơ hồ câu “ già kén kẹn hom “, biết đâu kén cá chọn canh thì xôi hỏng bỏng không hết. Cái người lý tưởng chị nhằm đâu chưa thấy, chớ lù lù hai cha con ổng tài năng và thủ thuật ra sao thì chị biết rõ rồi.
Mới mỗi người một lần lăn xả vô hành chị mà chị đã muốn rời rã con tàu đi, chớ cả hai đồng a vô một lượt chắc chị nhào đầu sớm. Cái lần hai cha con vần chị, chị nghĩ ối ăn thua gì, bất quá trên thì con, dưới thì cha, miệng lẫn lồn chị đều có thứ chơi cầu ba cẳng càng sướng có sao.
Dè đâu, ông già lớn tuổi mà cặc dái có bề có lớp, đụ chị thiếu điều lòi trĩ mà cù cừa cú cứa hổng chịu ra. Lồn chị ê bằng chết, ổng đụ còn lắc léo đút ngón tay vô lỗ đít ngoạu phụ, chèn ơi, hồn chị bay chơi vơi chin tầng mây, thịt gân gì đứt bựt bựt hết. Cha đã vậy, con cũng nào kém. Ngó cái mặt nó dòm con cặc chui ra chui vào cái lồn, chị thấy nó gồng mình ùng ùng, con cặc nó nở lớn nó giập miệng chị như giập cái lồn vì hận sao đó.
Chị tưởng lúc đó nó thù chị lắm. Chị nghĩ là nó muốn đâm thủng họng chị ra vì chị thấy nó bợ cả hai tay giữ không cho đầu chị nhúc nhích rồi nó dọng như dọng búa đóng đinh cồm cồm đau thấy mẹ. Chị ứa ràn rụa nước mắt ra vì ngộp, con cặc nó dài thòn, chị há miệng lớn hết cỡ mà cặc còn dư ra một khúc. Nó với tía nó hai người thi nhau đụ chị coi ai hơn, thế nên vô hình dung chị là tấm bia cho hai gã tranh tài.