Cụ trách mụ: tôi chưa thấy ai ngu như bà. Người ngợm phom phom thế này mà kiêng khem, bệnh chết. Nhỡ hui nhị tì, uổng vô cùng. Nói một câu, cụ lại lết lưỡi móc liếm lồn suốt từ trong ra ngoài một phát. Mụ quíu người lại đập đùng đùng. Vậy mà mụ cũng cố trả lời: ông nói như bỡn, giới nữ chúng tôi chả lẽ đi rêu rao đang cần người ve vuốt. Thế thì chó nó ngửi nổi. Cụ lên giọng thầy đời: bà làm như ngô nghê lắm, dào, các bà có thừa mánh khóe để xâu tép chúng tôi. Thì đấy, bà có chạy nhông nhông đâu mà cũng vớ được tôi. Bà dựa vào tôi, tôi dựa vào bà, Bà cho tôi cái tôi thiếu, tôi tặng bà cái tôi thừa, bà cũng đỡ ngứa, gậy tôi cũng có chỗ chui. Thế chẳng sống lâu sao.
Lúc nãy thì mụ sướng quá. Lồn mụ như có xẻng, có cưa, có bừa, có cuốc đào xới, cày tung, lật đất, lung tung tí mẹt lên hết. Cái tổ kiến bị ngập nước, bọn kiến bung ra chạy thế nào thì mụ hiện giờ cũng vậy. Gì mà lục xục trong lồn, cấn cấn nơi mu, lúc như bị cạp, lúc như bị đùn, lồn xẹp tới xẹp lui trông lôi thôi quá sức. Nhưng ngược lại thì mụ thấy sướng, cái sướng cứ lên cao ngất thì lại lượn lờ hạ. Cái miệng cụ nhằn lồn mụ đến có duyên, hai má khi mút rột rột thì cóp lại, râu vểnh vểnh loe ngoe như tóc dế, cọ vào chỗ nào chỗ ấy nhột tê gân.