Bà muốn xách cây khện cho nó tỉnh, chửi cho một trận bò lê bò càng mới nghe. Nhưng lại tội nghiệp con nhỏ. Suy tính ra nó nào có khác gì bà. Hồi nhỏ bà cũng rượng như nó vậy. Lần nào đi tắm bà cũng réo ầm lên. Ở nhà quê tắm làm gì kín, phải tắm khơi khơi ngoài giếng giữa trời. Dù bà đã lựa trời tối để yên tâm, nhưng cái miệng bà toong toong như vậy, khác gì nhắn nhe tui tắm đó nghe, ai muốn dòm thì theo nè.
Của đáng tôi, hồi đó da thịt bà còn mướt, trắng tựa bông gòn. Cởi đồ ra còn múp chớ chơi đâu. Cái thứ nửa kín nửa hở, nhập nha nhập nhem mới là thứ khuyến gọi tội lỗi dữ tợn. Bà nhớ đang xối nước thì nghe có tiếng lẹt xẹt như chuột chạy. Bà vờ la lên, thì lại nghe tiếng khọt khẹt giống khỉ. Bà định chửi thì tiếng đó nói vang: con gái mà tắm truồng, vú để nguyên con, biểu ta đừng rình lén sao được.
Rồi bà nghe chả dợm bước vô, bà la chói lói: ê, đừng lại gần, dòm phía trên được rồi, ở dưới cũng trống huơ à, lại gần hổng nên. Tiếng cha nào đó cũng bặm trợn: ờ thì cho coi vú được thì sá gì chút xíu đó mà cản với ngăn. Bà lính quính thiếu điều muốn té, phải lấy tay bụm lại chạy dìa.
Vô nhà đụng đầu ông già bà. Ổng chửi cho mục mả: con nhỏ này, tắm táp gì ở lỗ dị quá. May là tao, chớ gặp thằng cô hồn nào là nó đè mất béng cái hũ mắm đó con. Bà mắc cỡ quá, từ đó cạch đi tắm hổng dám rêu rao nữa. Thế nhưng thú thực là có mòi thích chí, hẳn tay này chiêm ngưỡng lồn bà nên cố tình rình. Và cũng từ đó gặp ai lom lom nhìn bà cũng tưởng hay là thằng ăn trộm đã đòi sáp vô dòm bà bữa nao.