Cún nghe giọng chị biết là đang vui nên lại trêu tí nữa: nhưng em sợ chó cắn lắm. Chị cũng ăn miếng trả miếng: nhà này không nuôi chó, chỉ có mỗi con cua thì còn ở trong hang. Xin sữa thì được, đừng ti toe, nhỡ nó đánh được hơi người, bò ra kẹp thì cụt vốn mất.
Cún thấy hay hay, vậy mà lẻn vào chỗ chị rồi vẫn còn run. Bà mẹ chị đang ngồi vểnh tai, nghe rục rịch cũng lăng xăng nói: mẹ, lại có con chó nào mò vào ăn vụng rồi. Bà lại mất nằm yên trưa nay, con nỡm lại ré lên đuổi chó thì ồn lắm.
Chị ra dấu cho Cún im lặng. Chị nằm xê người vào và trỏ cho Cún ngồi xuống ở cạnh. Cún răm rắp tuân lời. Hai tay hắn khoanh nơi ngực, lễ phép và ngoan như trẻ con. Chị tủm tỉm cười khi thấy vẻ khép nép của hắn. Chị cứ im xem thằng nhỏ cử động thế nào.
Cún ngồi nín thinh, một lúc mới thỏ thẻ hỏi: chị dạo này ra sao. Lâu không dám sang sợ chị còn giận. Chị hỉ hả nói ngay: giận đâu mà lắm thế, mấy hôm cả bố cả con không sang, buồn đến nhão người ra, tay chân như xuội bại hết. Và để Cún mạnh dạn, chị khơi chuyện: thế nào bảo đi xin sữa mà chẳng có lọ, có bình thì lấy gì đựng.
Cún tếu lên: bà cụ bảo để mấy thứ đó đâu chưa tìm được. Dặn em cứ sang xin chị và chứa vào bụng mang về là cũng thế thôi. Chị nhận ra thằng bé mấy hôm nghĩ ra lối ví von đến lạ, nên khen: cậu ăn nói có duyên lắm, chị thưởng, vắt sữa hay dùng cách nào giữ mang về thì cứ làm, chị cho phép, đừng băn khoăn.