Lau lâu cũng mỏi, thế là cụ nghỉ mệt lấy hơi. Nghỉ thì phải bỏ tay xuống, đằng này cụ vẫn chụp lấy vú làm điểm tựa mà thở. Cụ thở thì ít mà tay cụ vò vú thì nhiều, vò còn bóp, bóp còn nắn, sữa trào ra. Chị vú được chủ bóp cũng nghe lạ, nên vú càng căng đầy, sữa càng tuôn mạnh, cụ phải nắm lấy đầu vú vê chặt lại, vừa vê vừa bóp. Chị vú tức cả người, phải ưỡn ngực ra mới chịu được. Cái vú bị cấn vào tấm ván, lại bị vần bóp liền liền nên nổi tấy lên.
Chừng đó cụ chủ mới ghé miệng vào mà bú. Bú, nhồi, bú, nhồi, cái vú xoáy tít, ọp ẹp, lồi lõm, cụ hít phải hơi nồng nồng của thịt da người nữ thì hăng lên vặt cắn đầu vú lôi xểnh ra hay lia lưỡi vào đầu vú cho cọ êm những hạt lăn tăn trong miệng. Chả thế mà có cụ sau thời gian được nuôi bằng sữa người thì mết mê luôn chị vú. Một hai đòi vợ phải cưới chị vú làm nàng hầu cho chồng, cụ vin cớ trả ơn người đã cứu cụ.
Các bà vợ tưởng là chồng sau trận ốm thất điên bát đảo thì xí quách đã đi chơi hết trơn nên bùi tai năn nỉ chị vú ưng cho được việc. Chính đó là lỗi lầm nguy hiểm nhất trên đời, các cụ có vú tươi, thịt đẹp, suốt ngày đòi bú thay cơm, giờ được bú còn được ôm, được bóp thích tỉ tê, ba chê khoái chí.
Được đằng chân lân đằng đầu, các cụ đòi giữ trịt chị vú với mình để đêm hôm có đói thì sẵn bầu sữa bú đỡ. Các bà nhanh nhẩu ở đâu chứ ngây thơ về khoản các đấng ông chồng giả tảng vòi vĩnh. Có thể các bà nghĩ thì để “ dì “ ấy cho lão vần, mình ngủ thỏa thuê chẳng sợ bị phá đám. Ai dè đúng các bà đưa thức ăn cho đám tò vò sơi. Cụ nào có chịu bú ngoan như trẻ, bú mà đòi chị vú lột hết áo quần ra, cụ phải nằm lên người mới bú no.