Bà lão nằm thấp thỏm chưa đoán ra cố ông sắp làm gì. Nhưng rồi thấy hai mu như bắt đầu bị lật lên, có ngón tay mắc dịch nào đang vờn quanh cái lỗ. Bà lão nín thở phập phồng, ngón tay vét vét hai mép và đột nhiên bíu vào cái hạt mà xoăn như xoăn tóc. Bà lão thấy thốn lạ, lâu ngày không ai sờ, giờ ngón tay ma mãnh chồm chồm cứ như ai cầm dùi ngoáy vào khó chịu hết sức.
Buồn cười là thốn thốn mà hai chân bà lão cứ phải giang ra thì mới đỡ buồn bực. Cố ông thấy bà đưa chân ra lại nghĩ là bà muốn gãi nên gẩy gẩy vào cái hạt khiến ruột bà dồn lên từng chặp. Bà nghĩ còn tức hơn lúc bà đi đẻ, các ông bác sĩ thấy lồn vờ vịt sờ hoài kéo dây dưa việc đỡ đẻ làm bà mắc đái muốn chết.
Cố ông lại loay hoay chọt chọt gì ở đó, bà lão bị dồn hơi và nghe ục một cái, cố ông kêu rầm lên: bà ơi, lọ vỡ thực rồi, mực nó ướt tóe loe ra đây hết trọi. Lão bà nhận ra sự ngớ ngẩn của cố nên cười lăn cười bò, không ngờ đàn ông kinh qua bao trận chiến mà vẫn còn ngu ngơ đến vậy. Bà lão không hé môi mà chỉ dựa vào tình huống lúc này trêu cố cho bõ: không biết, tôi bắt đền ông đấy, ông mằn mò làm sao mà lọ của tôi bị vỡ ra.
Cố ông quính phải biết, hết lấy gan bàn tay rịt vào cái lỗ lại lấy mấy ngón tay bíu lấy hai mu khép giữ chặt cho mực khỏi trào ra. Khốn nỗi vòi bị sứt thì chẳng sao giữ cản nước, nó cứ tồ tồ lênh láng ướt cả váy lão bà. Bà lão tru tréo ăn vạ, cố ông lật bật như con cà cuống, lão bà hết nhịn nổi phải phun ra: chả có lọ với bình nào sứt ra đâu ông ơi, chẳng qua ông mằn quá tôi mắc đái không giữ nổi nên tè tồ tồ ra đó.