Lão bà vỡ ra, nên mắng: đúng là quỉ, thấy hớ hênh là vội bâu vào. Cố ông khì khì, vì biết các bà chửi là có để tâm chú ý. Cố ông bảo: này cái Nụ nhà bà xem chừng rất ưng thằng Cún tôi, hai đứa bện nhau rất khăng khít, trước sau gì bà với tôi cũng là chỗ thông gia, mình tập dần cho quen để mai kia khỏi bỡ ngỡ.
Nhân lão bà còn đang mắc kẹt chưa thoát ra được, cố ông vuốt nhẹ sau váy và xuýt xoa: ôi, mềm, dịu, êm, mát. Bà lão cũng thấy có luồng điện vừa chạm vào nên như mo cau bỏ khô chỏng trơ chợt bị ai xối nước nên thấy mông miếc gì cũng hây hây.
Cố ông thấy bà lão chẳng một lời cự nự thì tán vào và tay thì nhấp nhỏm làm trò. Cố ông vờ hốt gió mà kỳ tình cuốn lấy gấu váy bà lão giở lên. Lão bà không đề phòng nên váy bị hốt cái vèo, cả một tòa thiên nhiên bày ra lồ lộ. Cố ông chóng mặt vì quả đúng như lời con nói “ cái chỗ đi đái “ của bà lão cộm hẳn lên và cha mẹ ơi lông đen kịt như nghiên mực tàu.
Thế là cố ông thỏa mãn rồi. Cố bóng gió nói với bà lão: cái hũ mực xạ của mụ lâu không thay thứ mới, nên có mùi khăm khẳm, nếu mụ cho phép tôi sẽ lau rửa và thay mực khác cho. Chứ xem ra mụ để nghiêng nghiêng mực đổ trào ra đấy. Bà lão đã bình tĩnh lại nên cũng vờ như không biết gì ăn miếng trả miếng với cố ngay: ấy, có cây bút lông thì tòe mất đầu rồi, đang tìm cái bút khác mà chưa có.