Con Nụ mặt trơ ra. Nó cố chống chế: ấy tại lúc ấy tao nổi ngứa nên phải vặn vẹo người cho đỡ ngó ngoáy thịt da. Mà mày ở bẩn khiếp, leo phóc lên người tao, có khi chấy rận nhảy sang cả tao cũng nên.
Láo đến thế này thì cụ hết chịu nổi. Cụ ôm nghiến lấy con Nụ mà thọc tay vào yếm nó vặt hai cái vú đau rần. Cụ vặt mà kêu: này rận, này chấy, ông búng sang hết cho mày để chúng cạp thủng mẹ vú mày ra cho chừa, con đĩ huênh hoang.
Con Nụ bấy giờ sợ thực sự. Nó chẳng sợ chấy rận mà chỉ sợ cụ vặt rơi cả hai đầu vú nó ra thì chết. Giả dụ cụ lấy nó sau này thì tội cụ làm cụ chịu, mất béng cái đầu vú thì đành mút lấy cái da trơn, đằng này nhỡ hai đứa xa nhau, thằng nào cưới về thấy mất cái núm thì nó đập cho tan xác.
Con Nụ kêu rinh lên: tao đùa mày tí ti cho vui, đừng giận tao tội nghiệp. Song cụ đã lên cơn điên rồi còn khuyên can được gì. Cụ xóc con Nụ đến nỗi dây yếm đứt bung ra, cụ lôi hất lên che lấy mặt nó và lăn xả vào tấn công hai vú vèo vèo. Cụ bóp, cụ véo, hai đầu vú ọp ẹp, con Nụ muốn kêu cha kêu mẹ. Cụ lại ghé răng vào cắn phát nào phát ấy đau điếng. Con Nụ lùng nhùng dưới yếm chắp tay lạy rối rít: tao lạy mày, tha cho tao. Tao sợ rồi.
Nó sụt sịt khóc, rồi òa lên từng cơn. Nó khóc thảm thiết để mặc cho cụ vít lấy hai vú nó mà lôi, mà cắn cho hả giận. Nó khóc dữ quá, đến vãi cả rắm ra từng tràng. Cụ nghe lụp bụp như liên thanh. Cụ chợt ớ người dừng lại. Cụ nhớ ra lời cố: mày phải chiều chuộng bọn con gái, đừng làm quá, thế mới cho mày địt nữa, nhớ đấy.