Cố ông cụt hứng nhưng thôi nhịn bà lão cũng chẳng sao. Cụ đang xòe bàn tay ở thế vờn trứng thì giờ khoa khoa như đang ấp trứng trong đùi. Thế nhưng cố bà vẫn hững hờ nên hai bàn tay cụ cứ khua khua như động cơ máy bay khởi động mà chưa nổ. Xem chúng chập chờn trên không, trơ trẽn làm sao.
Hôm sau gặp Nụ, cụ tuôn những lời chửi vô tội vạ. Cụ răn đe con bé: này mày có ngứa lồn thì lẳng lặng ra sân đình trước, tao sẽ ra giúi cho ăn. Đừng lượn lờ trêu ngươi tao, làm hôm qua tao bị trận đòn thừa sống thiếu chết.
Con Nụ long mắt lên chả hiểu mô tê. Nó bảo: ơ hay, mày làm tội mày phải chịu, sao lại đi mắng tao. Cụ nghểnh cổ lên: không ự, mày cứ chìa chìa vú mông ra mà đéo cho tao làm gì. Buồi tao tức bỏ mẹ, nên lò dò về nhìn đít bà cụ cứ ngỡ mà mày bò vào dụ dỗ tao, thế là cứ tì tì xoa bóp, lại còn định dí buồi vào mới chết. Hóa ra bố tao chộp được, tẩn cho không còn một ngôi sao nào không vỡ trước mắt tao.
Con Nụ ôm bụng cười sặc cười sụa. Nó cười như đười ươi, vú rung rung loạn xạ. Cụ lại tưởng con bé lên cơn đau bụng đẻ, nên chồm vào ôm cứng ngay. Con Nụ lấy sức ẩn ra: đừng lợi dụng, tao chẳng đau đớn gì đâu, tao cười bò vì cái đầu ngu đặc của mày. Cụ ông ngẩn ra như cục bột bị chai ngắc.