Thôi thì nó lớn, nó có thân nó chịu. Bà cũng chả trần thân sống dai sống dẳng để theo sát răn đe. Biết đâu, chồng già vợ trẻ lại là duyên của trời. Nó được chiều chuộng, bắt nê bắt nết, hành hạ ông già, cho bõ những ngày chịu đựng với thằng chồng hâm hay đứa con nít khùng.
Ấy bà đoán là đoán vậy thôi, chứ sự thật ra sao thì ai biết được. Người này chả biết già đến thế nào, song chừng như hết sức chững chạc, lại mơ hồ như có liên hệ gì với thằng ranh. Chả thế con bé gọi bố nghe ngọt lịm và tỉ tê khóc kể tội thằng kia.
Ai biết được tổ con tò vò ra thế nào. Bố con gì mà xà nẹo nhau khít rịt. Cứ nghe con bé phụng phịu là bà đã đoán ra nó đang ôm chầm lấy lão kia kể lể khúc nhôi. Chao ôi, vú con bé nuôi con, đầy lặc lè sữa, dựa trịn vào cụ chắc gì bố ấy chịu nổi. Con bé khờ khạo mà day tịt vú vào, có khi bố mò sờ cũng không hay biết. Ối, nhỡ cụ lên cơn đè phéng con bé ra làm một mâm thì bỏ bố. Nó đang nhịn, đang thèm, chẳng biết giữ được không hay dạng bố nó chân ra.
Đời cụ bà sao mà lo lo lắng lắng mãi thế. Để khúc dồi trong nhà chẳng ngại mà dấm dúi có hũ mắm thì giữ như giữ mả tổ cũng không yên. Con bé nhỏng nha nhỏng nhảnh, nghe hơi hướm nó đi vù vù biết là nó mông to, đít vại, cỡ đó thì lồn nhi nhoe phải biết, chứ không ư.