Tôi không kiềm chế được mình nữa. Tôi chạy xuống lấy bình rượu rắn của Ba – không từ nay tôi không thể nào dùng từ “Ba” được nữa, mà phải dùng từ “hắn” mới xứng đáng – những chai rượu rắn hắn ngâm để uống tăng cường khả năng thống trị tình dục con nuôi mình. Tôi tưới rượu vào đống CD và xung quanh két sắt đang mở… Tôi bật hộp quẹt và… “Phừng…!” … Tôi bỏ về phòng ngồi chờ đợi cái chết… Tôi không còn nhớ được gì nhiều, chỉ nhớ mang máng là khói phủ xung quanh tôi… Tôi càng lúc càng khó thở và cảm thấy nóng kinh khủng… Tôi ngất đi lúc nào không biết…
*
* *
Tôi thấy ánh sáng lờ mờ trước mắt mình, tôi không thể nhìn rõ được mọi vật. Tôi cố nhướn mắt nhìn nhưng vô ích, mọi vật chỉ là những cái bóng nhợt nhạt trong vùng sáng mờ mờ ảo ảo. Tôi sợ quá hét lên… Bỗng có một bàn tay đến nắm lấy tay tôi, một giọng nói thật quen thuộc và trìu mến làm tôi bình tĩnh lại:
– Anh đây đừng sợ! Đừng nghĩ ngợi gì cả mà hãy giữ gìn sức khỏe. Anh sẽ luôn ở bên em và không bao giờ rời xa em nữa.
Câu nói đó, giây phút đó sẽ không bao giờ tôi quên cho đến giây phút cuối cuộc đời mình…
*
* *
Nếu như tôi kể tiếp cho các bạn nghe câu chuyện của mình thì còn dài lắm nhưng nó không phải là một câu chuyện bi thương mà là một câu chuyện hạnh phúc, một giấc mơ mà ngay cả Thiên Đàng chưa chắc có được. Tuy lâu lâu trong đêm tôi lại gặp những cơn ác mộng quá khứ hiện về nhưng khi tỉnh dậy tôi luôn có anh ở bên cạnh làm chỗ dựa cho tôi suốt cuộc đời. Với những vết bỏng trên người, tôi không còn được như những ngày xưa nữa nhưng anh vẫn trân trọng và yêu thương tôi từng giờ từng phút. Anh không bao giờ nhắc lại quá khứ tội lỗi của tôi và cũng không cho tôi nhắc lại quá khứ đau thương ấy.