Tuân đụ Phượng xong nằm trong phòng nghỉ ngợi lung tung nó tội cho ba nó, ngày xưa khi còn bé, ba nó có mang dì Thu về nhà ở một thời gian, hai người sống như vợ chồng, ba nó yêu quý dì Thu nhiều lắm, nhưng có một lần nó làm vở cái ly vì nghịch nghợm dì Thu tán nó một bạt tay nẩy lửa, khi ba nó đi làm về mếu máo nó kêẻ lại chuyện, không nói năng gì ba nó lầm lì gặp dì Thu tán cho bà một cái và đuổi bà ra khỏi nhà, sau bao nhiêu năm ông Tâm lo lắng cho nó và anh Thanh, cho đến ngày hôm nay nó mới hiểu rằng ông Tâm đã thương hai anh em nó như thế nào, ông đã hy sinh những ước muốn riêng tư, nhịn thèm khát về sinh lý để lo cho hai anh em nó, nên Tuân không còn thấy giận ông nữa mà còn thương ông hơn, lồm cồm ngồi dậy nó định sang phòng ông Tâm để nói chuyện với ba nó mở cửa phòng không thấy ông Tâm đâu cả, nghe tiếng nước trong phòng tắm nó đẩy cửa bước vào định tắm chung với Phượng, Tuân há hốc miệng ra khi thấy ông Tâm ngồi thù lù một đống đang say mê nhìn Phượng tắm nghe tiếng động, ông quay lại gặp Tuân, đưa ngón tay lên môi ra dấu Tuân yên lặng, Tuân gật đầu bước vào trong hai cha con cùng coi Phượng tắm, cả toà thiên nhiên mà tạo hóa ưu đãi cho Phượng đang lồ lộ ra trước mắt hai cha con, Phượng vẫn vô tình tắm rửa chân nàng gác lên thành bồn tắm cúi người kỳ cọ cặp chân dài, vú nàng thỏng xuống đung đưa theo từng động tác, cái mông nhô cao to tròn trắng ngần làm Tuân cũng nứng cặc, con cặc đội lên cao từ từ, nhìn qua ông Tâm thì ông cũng không khác gì Tuân mấy, con cặc cũng đang nhô cao đội lớp vải quần, nháy mất cười cười như đồng lỏa Tuân hất đầu ra dấu về phía Phượng, như hiểu ý thằng con trai ông Tâm đứng lên tuột quần, con cặc ngỏng cao lắc lư mở cửa bước vào trong tắm chung với Phượng, Phượng hoảng hồn đưa tay theo phản ứng tự nhiên của đàn bà một tay bụm lồn, tay còn lại đưa ngang che vú, xoay người thấy ông Tâm nàng thở phào tán yêu lên má ông
– Ba đó hả làm con hết hồn
– Cho ba tắm với con
– Ư. . . ai mà làm như vậy dị lắm, ba ra ngoài đi con tắm xong rồi tới ba
– Có gì đâu mà dị cha con mình mới. . . . . ấy ấy mà con quên sao – – ông Tâm nham nhở
– Ư. . tại ba lừa con nên con mới. . . vậy. . vậy. . .
– Thôi mà khó dễ với ba làm gì ngoan ba thương