Tiếng trống trường báo hiệu buổi học kết thúc đám học sinh túa ra khỏi cổng trường như đựoc sổ lồng. Đô và Tèo cố tình tụt lại đợi sau khi mọi người đi hết sau đó cả hai thằng chụm đầu vào nhau
“Nhớ kế hoạch chưa, mày đi trước đi, tách nhau ra không ai đó thấy lại nghi ngờ “
“Biết rồi khổ lắm nói mãi “
Đô vuốt mồ hôi chảy thành dòng trên khuôn mặt đỏ gay gắt trời nắng thật như luộc người điều trớ trêu là bụi cây nó đang nấp không biết ở đâu ra vô số muỗi. Lấy một cành cây xua xua bọn muỗi đi chỉ đựoc một lát chúng lại xúm đến thôi mặc kệ cựa quậy nhiều bị phát hiện là toi.
Sự chờ đợi kéo dài gần 1 tiếng của Đô và Tèo cuối cùng cũng có kết quả phía dưới dốc đã xuất hiện một bóng hình quen thuộc đó là cô giáo Phương.
Đưa mắt sang nhìn Tèo để trấn an bạn cũng là để bản thân bình tĩnh Đô lấy tấm khăn chuẩn bị sẵn ở nhà bịt lên mặt. Bên cạnh Đô Tèo cũng làm điều tương tự thậm chí cận thận hơn nó còn trát bùn lên mặt để che đi hoàn toàn khuôn mặt, mọi thứ đã sẵn sàng
Đoạn dốc khá dài và gồ ghề nên cô Phương phải xuống xe máy dắp bộ một quãng, bộ váy dính sát vào thân hình lộ ra những đường cong hấp dẫn. Trong bụi cây Đô nhìn theo nuốt nước bọt ừng ực nó nắm chặt tay sẵn sàng chờ đúng lúc cô Phương đi qua trước mặt quay lưng lại phía Đô nó vùng chạy ra nắm lấy gấu váy cô Phương giật mạnh
“Ối. . . . . . . . . . . ” Cô giáo nó kêu lên thò tay nắm lấy cạp váy định giữ lại nhưng Đô kéo nhanh và khỏe quá nên chếc váy tụt hẳn khỏi chân Phương. Đôi trần trắng ngần thon thả cùng chiếc quần lót màu hồng nhỏ xíu hiện ra lồ lộ trước mắt nó