Đô bịt mồm để khỏi phá lên cười nó nghĩ thầm trong bụng cái thằng đến là quê suốt ngày chỉ biết cày với cuốc, nó vạch quần ra ngồi sục cặc một mình chả mấy chốc con cu Đô lại hùng dũng ngỏng lên.
Những tiếng bì bạch thở hì hục, hổn hển vọng xuống khiến cho Đô cảm thấy một phút cũng kéo dài như cả năm trời không biết thằng Tèo ăn cái gì mà khỏe thế không biết. Đô tiếc lúc nãy mình ra nhanh thế để bây giờ thằng chó đó nó hưởng hết, con cu nó mỗi lúc lại thêm căng tức, chịu không nổi nữa rồi ra thôi.
Đô luồn ra ngoài êm ru mắt đã quen với bóng tôi nó nhận ra trên giường có hai bóng đen dính sát vào nhau. Một cảnh chỉ có trong phim hiện ra trước mắt Đô cô Phương đang cưỡi trên bụng thằng Tèo nhún lên nhún xuống, xem ra thằng bạn nó khỏe thật, bà giáo này hèn ra cũng phải 50 ký thế mà vẫn chịu được. Vì quay lưng lại phía Đô cộng thêm với trong phòng tối mò nên Phương không nhận ra sự có mặt của nó.
Êm ru không một tiếng động nó lại gần chiếc giường gần đến nỗi nó ngửi thấy mùi mồ hôi trộn với thứ mùi gì rất lạ nói hơi ngai ngái khai khai từ người cô Phương. Chờ lúc cô Phương ưỡn người về phía trước Đô vòng tay bóp vào một bên vú căng tròn trắng nõn trong bóng tối
“Ư. . . . . . ” Đang nhún nhảy đều đặn trên bụng thằng nhỏ cả người Phương khẽ giật nhẹ khi sự đụng chạm diễn ra