Nhìn thằng học trò ngấu nghiến ăn, Thiên Trang mát bụng, ráng ăn cho no tối nay trả bài cho thuộc nha em cưng.
– Ở đây chơi với cô chờ quần áo khô rồi hẳn về.
– Dạ. Cô để em dọn dẹp rửa chén.
– Ừ, cô đi tắm , nực quá chừng.
o 0 o
Chọn bộ đồ lụa mỏng nhất, bỏ qua cái áo ngực, cô lấy cái quần sì líp đỏ nhỏ xỏ qua chân.
Thằng nhỏ đang coi ti-vi, thấy cô đi ra nó ngó trân trân một cách sửng sờ, rồi đỏ mặt cúi đầu nó quay nhìn chổ khác. Biểu nó nép qua một bên, Thiên Trang buông mình nằm cuộn tròn quay mặt ra ngoài, mắt nhìn ti-vi cô hỏi:
– Gia đình em có mấy người vậy Tường ?
– Dạ, chỉ có em với má thôi, ba em đi lính chết trận rồi.
– Má em làm nghề gì vậy ?
– Dạ, buôn bán cô, má em ít khi ở nhà lắm.
Vậy là hổng ai cấm đoán được nó hết.
Quay mình nằm ngửa, cô xoảy dài cẳng, ép thằng nhỏ lùi sát góc ghế bên kia.
– Em có bồ chưa ?
– Ư … ư … chưa cô.
– Em xạo ha, hồi trưa em nói bị tụi nào đánh ghen, mà bây giờ lại nói chưa có.
– Em chỉ dẩn nó đi chơi vài lần thôi, đâu có gì đâu mà gọi là bồ bịch.
– Vậy chứ phải làm sao mới gọi là bồ được ?
À ha, thằng nhỏ này cũng gan ha, dám vuốt ve chân mình rồi, để coi nó dám lấn tới nữa hông.
– Em chỉ mới nắm được tay nó thôi.
– Chưa có hung nhau ?
– Em đòi hoài mà nó chưa chịu.