Ra trường chưa được hai năm, lần đầu tiên dạy lớp lớn cô giáo hơi run, miệng nói mắt nhìn đám học trò Đệ Nhất, Thiên Trang lo lắng, phải tìm cớ nào dằn mặt tụi nó mới được, không thôi mai mốt khó dạy lắm. Nhìn quanh cô điểm mặt, thấy thằng học trò mặt mũi trông hiền hậu, đang “ngủ ngày” trong lớp, cô chỉ “con vật tế thần”:
– Em kia, tên gì, lên bảng giải thử bài toán này cho cả lớp xem.
– Em tên Tường.
Cầm viên phấn trắng quẹt quẹt trên bảng mà lòng thằng Tường rối như tơ vò vẻ, nhằm món nó bí mà bị làm vật tế thần đầu tiên thì chết chắc.
– Em học hành cái gì mà một tích phân đơn giản như vậy giải cũng không xong, tui tạm cho em “zero”, về học lại, chừng nào khá hơn tui sửa điễm sau, ráng học không thôi cuối năm không đủ điễm đi thi đó.
Gián tiếp cô hăm cả lớp, ban B mà thiếu điểm toán làm sao thi Tú Tài cuối năm, đừng tưởng tui mới ra trường “dễ ăn hiếp” đâu nha, tứ đẳng huyền đai Thái cực đạo cũng chết dưới tay gái Bình Địng có võ gia truyền này, mấy em trai đừng có ở đó mà giởn mặt bầu cua với chị nha, Thiên Trang thầm nhủ.
Suốt buổi học thằng Tường rầu thúi ruột thúi gan, đã thiếu điểm còn bị thêm cái zero này chắc khó thọ quá, ngồi thẳng lưng mắt nhìn lên bảng chăm chú nghe cô giáo giảng mà nó có hiểu gì đâu, đầu nó quay cuồng với những suy nghĩ vẫn vơ.