Nhìn nét thư sinh ngơ ngáo của thằng Tài, Xuyến chợt tủi phận mình, chỉ cách có mấy năm thôi mà từ một cô gái quê khờ khạo nó biến thành một con vũ nữ sương gió dạn dầy. Nằm gối đầu vô ngực thằng bé, Xuyến tâm sự:
– Tại cuộc đời đưa đẩy chị tới đây thôi, cũng tại con chuột mà ra tất cả.
– Tại con chuột ?
Tại con chuột chết bầm, tại con chuột mắc gió mắc toi …
o 0 o
… Xuyến quăng nồi cơm, ù té chạy lên nhà trên, ngoái cổ lại nó cũng còn thấy con chuột rượt theo. Hồi trưa thấy con chuột bự trong bồ lúa Xuyến lượm khúc cây chọi trúng nó cái bịch, tưởng là chết rồi, định chút nữa anh Hai ngủ trưa dậy Xuyến nhờ bắt dùm vì Xuyến sợ chuột lắm. Ai ngờ vừa vo gạo nấu cơm thì thấy nó lú đầu từ trong ngách bếp nhìn Xuyến như căm thù lắm vậy, con chuột bự chảng no tròn, râu của nó cong queo chỉa chỉa ra phía trước nhìn Xuyến chít chít kêu. Đuổi vài lần nó không chịu chạy như loại chuột thường là Xuyến hết hồn, trong cái đầu giàu tưởng tượng của nó, Xuyến cho là đang gặp con chuột đã thành tinh, đang kiếm Xuyến để trả thù, sợ quá nên nó chạy lên nhà trên kiếm anh Hai cầu cứu.
Tông cửa vô phòng Xuyến nhảy vọt lên bộ ván ngồi chồm lên mình ông anh rể ngoái đầu nhìn ra cửa, con chuột cũng rượt theo tới nơi, nó đang ở trên cái ghế chồm chồm hai chân trước lên kêu chít chít như sắp sửa hô biến hóa phép để trả thù. Sợ quá Xuyến nằm sát xuống ôm cứng ông anh rể, miệng la oai oải:
– Anh Hai, anh Hai thức dậy.