Nghe cái giọng thật thà của thằng nhỏ, con Xuyến ôm bụng cười ngất, bao nhiêu sự bực mình vì bị mất hứng cũng tan theo tràng cười dòn tan ấm cả căn phòng. Nhìn bộ mặt ngơ ngác của thằng khờ, nó càng không nín được tiếng cười, vói tay kéo Tài nằm xuống bên cạnh, nó chồm dậy ôm đầu thằng Tài hun chùn chụt, chắc hôm nay không ăn thịt nghé được rồi, nó còn khờ quá, bây giờ mà sụt hay bú cặc thằng em rồi bắt nó leo lên chơi chắc mất hứng, thôi để bữa khác tính sau, con Xuyến thầm nghĩ. Tuy hành nghề vũ nữ đã hơn một năm, nhưng con Xuyến còn thật thà lắm, vả lại tụi thằng Tường quá thân quen với cái nhà này, mọi người coi tụi nó cũng như em út, Xuyến không muốn làm thằng nhỏ sợ rồi đâm ra ngán đàn bà con gái, thôi bữa nay đành nằm nói chuyện chơi thôi, để bữa khác thằng nhỏ quen dần rồi “mở mắt” nó sau cũng được.
– Tụi nó nói gạt em thôi, chứ lồn làm gì có răng.
Biết mình bị gạt nhưng thằng Tài cũng bật cười, nó cảm thấy thích bà chị này rồi, bả có vẻ hiền lành và chân thật quá.
– Chị Xuyến lên Sài Gòn lâu chưa ?
– Gần hai năm rồi em.
– Quê chị ở đâu vậy ?
– Ở tuốt Sa Đéc á.
– Sao mà chị lặn lội lên tới trên này lận, gia đình chị còn ở Sa Đéc hông, hay cùng với chị lên hết trên này ?
– Ba má chị chết sớm, chị còn một bà chị ở dưới quê.