Ngồi trên mình nó đang thở hổn hển là một con nhỏ mập xập chuồng heo, mập hết biết, như một bao gạo chỉ xanh, cặp vú chảy dài còn chừng nữa tấc là tới rún, mặt tròn đọng mở như cái bánh bao, đang nhìn nó cười cười. Xung quanh đứng ngồi một bầy con gái lớn nhỏ mập ốm đủ hết, đứa nào cũng chỉ có bộ đồ lót trên người, có đứa còn trần như nhộng, còn con Hân ngồi dựa ngửa trần truồng trên chiếc ghế bành trên tay cầm cây thước nhỏ. Đứng dậy bước tới giường, khoác tay cho con bạn bước xuống, ngồi nghiêng bên mép, con Hân cầm cây thước khuều khuều thằng nhỏ, nhìn Tòng cười tươi tắn:
– Hôm nay em cho anh chơi “lồn chùa” đã luôn nghen.
Nó gằn mạnh ở hai chữ “lồn chùa”, nhưng lúc này thằng Tòng đâu có hiểu ý? bữa nay đúng là “trời hại người gian” như mình, nhưng nó cũng ráng sừng cổ ra điệu ngon lành.
– Hổng thèm chơi, rồi làm gì được tui.
– Anh hổng chơi cũng được, em đánh gảy cây thước này rồi thả anh ra.
Giọng con nhỏ vẫn dịu dàng ấp áp, mày lấy củi tạ uýnh tao cũng hổng chết chứ sá gì cây thước có chút xíu mà cũng đem ra nhát ma, định mở miệng nói nhưng nhìn nụ cười bí hiễm gian ác của con Hân, nó giật mình, chẳng lẽ nó …, nhìn tay con nhỏ cầm thước vẩn tiếp tục khều khều …, thằng Tòng giựt bắn người, sợ muốn té đái.
– Ê … ê … chẳng lẽ em định …
– À há.