Từ xưa đến giờ, có bao giờ bà gọi cho Thông đâu. Bà Hạnh mĩm cười một mình rồi cương quyết bấm số phone quen thuộc nơi chỗ bán xe của hai người. Từ đầu dây bên kia, Thông reo lên mừng rở: _ Hạnh đó hả?…. làm gì mấy bửa nay không thấy Hạnh đi làm vậy…. Hạnh đang làm gì đó? _ Hạnh….. đang tắm. Bà Hạnh trả lời thật tình nhưng cũng có ý chọc hắn. Giọng Thông cũng nữa đùa nữa thật: _ Hạnh…. xấu ghê, trời nóng như vầy mà nở…. tắm một mình hà. Bà Hạnh cười ré lên trong phone, xong bà nói. _ Mấy hôm nay Hạnh không được khỏe trong người, nghĩ mấy bửa hỏng biết ngoài đó có gì lạ không nên gọi hỏi Thông vậy mà. _ Cũng không có gì lạ…. mà Hạnh bệnh sao đó? Cho Thông đến thăm có được không? Bà hạnh như mở cờ trong bụng, bà buông thòng thêm một câu: _ Muốn thăm thì đến liền đi, trể là…. tắm hỏng kịp đó nhe. Nói xong bà Hạnh cười lên nắc nẻ. Thông thu xếp giấy tờ bừa bãi trên bàn rồi ra xe đi ngay, khi hắn đến nơi thì bà Hạnh đã thay đồ tươm tất, đang ngồi trên sôpha phòng khách chờ hắn. Thông niềm nở: _ Sao Hạnh không nghĩ ngơi cho khỏe? Ý hắn muốn vào gặp bà Hạnh trong phòng riêng chớ chẳng phải tốt lành gì. Bà Hạnh mở đường cho hắn. _ Nằm hoài mấy bửa nay bực mình muốn chết, hôm nay sẵn Thông đến chơi, Hạnh định mời Thông đi kiếm cái gì ăn. Thông hơi ngạc nhiên, từ trước đến giờ hắn vẫn mơ ước được gần gủi thân mật với bà Hạnh, nhưng hắn thấy hình như chưa bao giờ bà ta chú ý đến hắn. Tự dưng hôm nay bà rủ hắn đi ăn, không nghĩ ngợi, hắn nói ngay như sợ bà Hạnh đổi ý. _ Thông…. đâu dám từ chối, nhưng nếu Hạnh mệt thì cứ ở nhà, để Thông ra nhà hàng mua mang về cho Hạnh nhé. Hắn nói chỉ để biểu lộ sự quan tâm lo lắng của hắn với bà chớ thật lòng hắn đang nôn nao trong bụng. Quả nhiên bà Hạnh cảm động ra mặt, bà nói ra vẻ nủng nịu. _ Kỳ không. Hạnh muốn mời Thông đi ăn cho vui, chớ đâu phải Hạnh… chết đói đâu mà Thông lại nói như vậy. Hai người cùng cười xòa vui vẻ rôi cùng đi ra xe. Suốt bửa ăn, hai người không nói với nhau nhiều, nhưng ánh mắt của họ đã nói lên tất cả. Thỉnh thoảng Thông tỏ một vài cử chỉ thân mật hơi quá lố như đưa tay vén tóc bà Hạnh, hoặc cầm khăn chậm chậm lên môi bà nhưng bà Hạnh không phản đối. “Thừa thắng xông lên”. Khi ra tới cửa Thông liều lĩnh vòng tay ôm ngang eo bà. Bà Hạnh nhìn hắn bằng ánh mắt đồng lõa, miệng mĩm cười nói nhỏ: _ Gan… hé…. Hai người ra xe Thông hỏ nhỏ: _ Hạnh thích đi đâu? _ Mấy hôm nay nằm nhà buồn muốn chết, bửa nay Thông cho đi đâu thì…. Hạnh theo đó. Thông ởm ờ thăm dò. _ Đi… lên thiêng đàng…. Hạnh dám hôn? _ Thì tùy Thông, hể Thông dám thì… Hạnh cũng đâu có ngán…. Câu nói của bà Hạnh làm Thông muốn bay bổng lên chín từng mây. Hắn như đang sống trong mộng, người đàn bà mà hắn từng mơ ước bấy lâu, đêm nay tự nhiên đến với hắn một cách dễ dàng mà không cần điều kiện. Thông vẫn còn hơi lo trong lòng, chẳng lẽ bà Hạnh đùa với hắn sao. Vừa lái xe, hắn vừa đưa tay qua nắm tay bà Hạnh bóp nhẹ mấy cái. Thông cảm thấy bàn tay hắn được cả hai tay bà Hạnh ấp ủ, rồi bà nhắm khít đôi mắt lại từ từ nâng bàn tay hắn áp vô ngực bà. Thông không còn nghi ngờ gì nữa, hắn lái xe như ma đuổi về căn phòng nhỏ của hắn. Cánh cửa vừa đóng lại, Thông đã hấp tấp ôm chầm lấy bà Hạnh mà hôn tới tấp.