Nguyễn Sinh ngồi lên, đưa tay du.i mắt ngơ ngác dò hỏi:
– Về nhà cô? Nhưng… cô là ai, sao lại tốt với tôi quá vậy?
– Dạ em là Ngọc Lan. Nhà em cũng gần đây thôi.
– Thảo nào tôi nghe hương thơm dìu dịu, ngọt ngào tỏa ngát mũi. Tên đã đẹp mà người cũng đẹp, làm tôi cứ ngỡ như mơ ấy.
Ngọc Lan cười thẹn thùng, khẽ lèn liếc ánh mắt thật tình tứ với Nguyễn Sinh:
– Em hơi tò mò anh đùng trách nghen… Quê anh ở đâu vậy, nhà anh cò gần đây không? Sao đêm hôm vào tận chổ mộ hoang mà ngủ ngon lành vậy?
Nguyễn Sinh bẽn lẽn ấp úng:
– Thật ra quê của tôi ở tận Ô Môn, Phong Dinh. cha mất sớm, mẹ nghèo khó chẳng đủ nuôi thân, nên tôi phải lên tận Sài Gòn này để tìm việc mưu sinh. Đêm nay tôi theo bạn bè đi nhậu, quá mệt nên liền vào mộ hoang ngủ qua đêm… Nhưng… Còn Ngọc Lan, cô đi đâu đến chổ này, bộ cô không sợ sao?
Ngọc Lan chớp mắt, ngơ ngác nhìn Nguyễn Sinh tỏ vẻ thắc mắc:
– Anh hỏi Lan sợ không, nhưng mà sợ gì?
– Thì… Lan chẳng biết đây là khu ghê gớm sao?
– Ghê gớm hả… A, phải anh định hỏi Ngọc Lan rằng đây là khu nghĩa địa, ma nhiều lắm chứ gì?
Nguyễn Sinh ái ngại không tiện nói rõ khu nghĩa địa này còn là xóm của chị em ta chuyên nghề buôn hương bán phấn.
– Ừ, tôi định hỏi Lan là con gái một thân một mình, đêm hôm khuya vắng mà dám đi đâu thế này?
– Nhà em ở đây lâu rồi. Ở riết cũng quen đi, có gì đâu mà sợ anh. Nếu anh không chê nhà nghèo đa.m bạc, thì Lan mời anh đến chơi.
– Thân thế tôi cũng nào có hơn gí ai mà dám cầu cao khi dễ Lan. Chỉ sợ tôi đến chơi phiền lòng bác và Lan thôi.