Ông Minh Thành loay hoay soạn mấy cuốn album và đống gói quà bày lỉnh kỉnh trên bàn giấy. ông khệ nệ mang ra chỗ sa-lông đặt tất cả lên bàn, nheo mắt khoe với Nguyễn Sinh:
– Đây là quà cáp chú định biếu mấy ông bạn quen biết thân tình, trong đó có cả cháu với mấy ông trưởng phòng nữa.
– Ủa, chú lại tặng quà cho cháu nữa. Hôm trước chú tặng rồi mà.
Ông Minh Thành cười vui, giọng cởi mở thân tình:
– Hôm trước khác, bửa nay khác chớ. Hơn nữa, lần náy chẳng riêng quà thôimà chú sẽ nói với cháu một việc vô cùng hệ trọng.
– Việc chi vậy chú?
– Cháu muốn biết chú cũng không giữ bí mật làm gì nữa. Cháu nói cho chú biết năm nay cháu được bao nhiêu tuổi? Cháu có ý định lập gia đình chưa?
– Dạ, sao tự nhiên hôm nay chú lại hỏi tuổi của cháu vậy?
– Ậy, cháu cứ trả lời chú đi.
– Dạ, cháu hăm bảy và cũng chưa hề có ý định lập gia đình.
– Chà chà, hăm bảy già rồi nghe chưa. Nếu chú có ý định tìm giúp cháu một người vợ tương lai xinh đẹp, học giỏi, gia đình cũng đàng hoàng cháu chịu chứ?
– Dạ… chắc cháu không lấy vợ đâu thưa chú. Cháu xin cảm ơn lòng tốt của chú.
– Bộ cháu định sống độc thân sao chứ?
– Dạ cũng gần đúng như vậy.
– Thanh niên đàng ông tới tuổi nên lập gia đình chứ cháu. Đây, cháu hãy xem cô trong tập album này đi. ý cháu thế nào?