Nguyễn Sinh sau khi thu xếp xong công việc, anh liền đến văn phòng để gặp mặt ông giám đốc. Đứng trước cửa phòng tay anh định dơ lên để gỏ cửa, nhưng Nguyễn Sinh lại khựng tay lại vì anh vẫn còn thắc mắc, không hiểu ông giám đốc muốn gặp mình có chuyện gì, mà là chuyện riêng nữa. Nguyyễn Sinh suy nghĩ trước hay sau gì mi`nh cũng phải gặp thôi, anh liền gỏ cửa mấy tiếng. Cánh cửa đã được mở ra, ông Minh Thành đến bắt tay thân mật với Nguyễn Sinh rồi vui vẻ nói:
– Khoẻ không cháu Sinh. Ngồi đi cháu, chú có việc quan trọng này cần bàn với cháu.
Nguyễn Sinh ngồi xuống ghế đối diện với ông giám đốc. Chàng thấp thỏm nghĩ ngợi, cố phân tích các việc xảy ra trong thời gian ông giám đốc vắng mặt, cân nhắc xem mình cò khuyết điểm, sai lầm điều gì hay không, nhưng tuyệt nhiên thấy có gì phải lo lắng. Nguyễn Sinh im lặng chờ đợi.
– Cháu không có gì phải thắc mắc, ái ngại cả. Chuyện chú sắp nói với cháu là điều rất tốt lành, vui vẻ thôi.
Nguyễn Sinh thở phào nhẹ nhỏm, tươi ngay nét mặt, chàng hân hoan nói:
– Vậy mà nảy giờ cháu cứ lo ngại, không biết có lầm lỗi quan trọng gì chăng.
– Tại chú muốn mang lại cho cháu một sự ngạc nhiên lớn lao đó thôi.
– Một ngạc nhiên lớn lao!… Cháu hồi hộp quá.